Tôi không xin điểm cho con, tôi không trách đề khó. Tôi chỉ xin mọi người một điều: Hãy nhân hậu hơn khi nói về một thế hệ đang chịu áp lực thi cử lớn hơn bao giờ hết.
“Không học thì đừng đổ tại đề khó.”
“Học thật, giỏi thật thì đề nào chẳng làm được.”
“Lại một mùa thi, lại khóc lóc than thân trách phận, làm màu thế hệ mới!”
Những lời phán xét ấy đang lạnh lùng phủ lên nước mắt của hàng vạn sĩ tử tuổi 18.
Tôi không phản biện. Tôi chỉ muốn kể một câu chuyện nhỏ – của riêng gia đình tôi – vào những ngày tháng 6 oi ả này, khi con trai tôi vừa rời phòng thi với đôi mắt đỏ hoe, tay vẫn nắm chặt cây bút như còn níu lại điều gì.
Nó vừa thi xong môn Tiếng Anh, trước đó là môn Toán – hai môn mà con từng ôn rất kỹ, rất chăm. Thế nhưng, khi mở đề ra, con bối rối. Những dạng bài quen thuộc chẳng xuất hiện như kỳ vọng, thay vào đó là hàng loạt câu hỏi lạ lẫm, lắt léo. Vừa làm vừa run, vừa run vừa khóc. Bước ra khỏi phòng thi, con chỉ thì thầm: “Mẹ ơi, con bất lực quá...”
Xin hãy nhân hậu khi nói về một thế hệ học sinh đang chịu áp lực thi cử lớn hơn bao giờ hết
Tôi ôm con. Không biết nói gì ngoài việc vỗ nhẹ vào lưng nó. Tôi biết con không hề “làm màu”. Vì tôi là người đã cùng con đi qua suốt 3 tháng nước rút ấy – những ngày học đến khuya, những đêm bật dậy lúc 2 giờ sáng để chép lại công thức bị nhầm, những bữa cơm ăn vội bên cạnh đống đề thi thử...
Không ai thấy được cảnh đứa trẻ lặng lẽ gục đầu ngủ trên bàn học. Không ai biết đêm nào nó cũng bật khóc vì lo lắng mình “không đủ điểm để vào ngành mình mơ ước”. Nhưng mạng xã hội thì nhanh chóng dán cho lũ trẻ một cái nhãn: “khóc vì lười, vì học tủ, vì đổ lỗi cho đề”.
Xin đừng dễ dàng đánh giá một đứa trẻ như vậy!
Phải, có thể với nhiều người, đề thi năm nay là hợp lý, là đúng tinh thần phân loại. Nhưng xin nhớ, không phải ai cũng có điểm xuất phát như nhau. Không phải sĩ tử nào cũng được học thêm, luyện đề bài bản. Và không phải đứa trẻ nào cũng có năng lực vượt trội. Nhưng các con đều có điểm chung: đã cố gắng.
Là người lớn, chúng ta có quyền bàn luận, phân tích tính khoa học, tính sàng lọc của đề thi. Nhưng cũng đừng quên, đằng sau mỗi điểm số là một câu chuyện. Có những giấc ngủ bỏ dở, có những cơn đau đầu vì áp lực, có cả những lần bật khóc lặng lẽ giữa đêm mà không dám nói với ai.
Chúng là những đứa trẻ đã lớn nhưng chưa đủ cứng cáp để gồng gánh quá nhiều kỳ vọng. Mỗi giọt nước mắt các con rơi không phải để "câu like", mà là vì cảm giác hụt hẫng khi nỗ lực của mình bị đánh giá bằng một buổi sáng ngắn ngủi. Và đau hơn nữa, là khi nỗi thất vọng ấy bị mỉa mai bởi chính cộng đồng người lớn.
Tôi không xin điểm cho con. Tôi không trách đề khó. Tôi chỉ xin mọi người một điều: hãy nhân hậu hơn khi nói về một thế hệ đang chịu áp lực thi cử lớn hơn bao giờ hết. Đừng phán xét nước mắt của con trẻ, khi bạn không phải người đã ngồi bên chúng suốt những đêm thức trắng.
*Bài viết theo ý kiến của độc giả